Triết Học

Diễn viên và nghệ thuật kết nối

Trong thời đại siêu kết nối, chúng ta tưởng như đang gần nhau hơn bao giờ hết. Thế nhưng, nghịch lý là nhiều người lại cảm thấy cô đơn và tách biệt hơn. Bài viết này sẽ giải thích vì sao sự “kết nối” có thể trở thành “mất kết nối”, đồng thời chỉ ra…

Nguồn: Tạp chí Aeon
dien vien va nghe thuat ket noi

Trong thời đại siêu kết nối, chúng ta tưởng như đang gần nhau hơn bao giờ hết. Thế nhưng, nghịch lý là nhiều người lại cảm thấy cô đơn và tách biệt hơn. Bài viết này sẽ giải thích vì sao sự “kết nối” có thể trở thành “mất kết nối”, đồng thời chỉ ra cách chúng ta có thể học hỏi từ một “công nghệ” cổ xưa vốn giúp con người gắn kết qua hàng thiên niên kỷ: những kỹ năng mà người diễn viên sử dụng để kết nối với khán giả.

Càng gần, càng xa

Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên mà chỉ cần một cú chạm tay, ta có thể nhắn tin hay gọi video xuyên lục địa, nhưng chính sự tiện lợi này lại đồng thời tạo ra cảm giác xa cách khó tả. Trên mạng xã hội, chúng ta “nhìn thấy” cuộc đời của hàng trăm người, nhưng lại hiếm khi cảm nhận được chiều sâu thực sự của một mối quan hệ. Ta dành rất nhiều thời gian để lướt, thích, bình luận, nhưng cuối cùng vẫn lạc lõng.

Trong bối cảnh đại dịch COVID-19, công nghệ từng là “cứu cánh” quan trọng để duy trì sự kết nối. Tuy nhiên, khi cuộc sống dần trở lại bình thường, con số thống kê lại cho thấy mức độ cô đơn tăng cao. Theo giáo sư dịch tễ học Tyler VanderWeele (ĐH Harvard), khoảng 50% người Mỹ báo cáo rằng mình đang cảm thấy cô đơn, và xu hướng này có chiều hướng gia tăng qua nhiều năm. Báo cáo mới đây của Bác sĩ Phẫu thuật Hoa Kỳ (US Surgeon General) cũng nêu rõ: thiếu kết nối xã hội có thể nguy hiểm ngang với hút 15 điếu thuốc lá mỗi ngày. Hệ quả của sự tách biệt và cô đơn có thể biểu hiện ở nhiều mặt sức khỏe như tim mạch, huyết áp, tiểu đường, lo âu/trầm cảm, suy giảm miễn dịch, cũng như làm giảm chức năng nhận thức, thậm chí nguy cơ cao mắc chứng mất trí (dementia).

Vì sao công nghệ tuy xóa nhòa không gian vật lý nhưng vẫn không thể giải quyết dứt điểm đại dịch cô đơn? Một phần vì chúng ta đang lạm dụng “mặt bóng bẩy” của mạng xã hội. Các thông tin được chỉnh sửa, chọn lọc kỹ càng thường khiến ta so sánh với chính cuộc sống phức tạp của bản thân. Hơn nữa, thời gian “sống ảo” lại chiếm mất thời lượng quý báu dành cho tương tác trực tiếp.

Song, vấn đề không chỉ nằm ở công nghệ. Dường như chúng ta thiếu vắng một phẩm chất kết nối sâu xa hơn, thứ vốn từng được con người rèn luyện và truyền thừa qua hàng ngàn năm tiến hóa. Để tìm hiểu và khơi gợi những năng lực kết nối này, hãy nhìn về “điều mà diễn viên biết” – các công nghệ gắn kết cổ xưa nhưng vẫn hữu dụng trong xã hội hiện đại.

Cô đơn và tách biệt

Sự cô đơn (loneliness) và tách biệt xã hội (social isolation) là hai khái niệm có liên quan nhưng không đồng nhất. Cô đơn là cảm giác chủ quan, do chính ta tự nhận, còn tách biệt xã hội là sự thiếu vắng những hoạt động chung mang tính cộng đồng, có thể đo đếm được. Cả hai đều xuất phát từ trạng thái “mất kết nối” và đều gây ra hệ lụy tiêu cực đến sức khỏe và tâm lý.

Khi con người mất đi sự gắn kết, ta không chỉ thiếu sự an ủi tinh thần, mà còn hao hụt cả những tương tác vật lý lẫn cảm xúc cơ bản. Nhịp tim có thể rối loạn, tinh thần trở nên hoang mang, cơ thể dường như cảnh báo ta bằng mọi cách rằng “Bạn đang ở trạng thái nguy hiểm”. Về mặt tiến hóa, việc hòa nhập vào nhóm là yếu tố sống còn, bởi lẽ bị loại khỏi cộng đồng đồng nghĩa với khả năng sinh tồn thấp. Chính vì vậy, nỗi sợ “không ai lắng nghe”, “không ai quan tâm” đã hằn sâu trong gen chúng ta hàng vạn năm.

Cuộc sống hiện đại, với dòng chảy thông tin liên tục và áp lực vô hình từ xã hội, lại càng khiến chúng ta dễ rơi vào vòng xoáy này. Công nghệ có vẻ là giải pháp, nhưng cùng lúc, nó có thể trở thành “con dao hai lưỡi”. Chúng ta thoải mái kết nối online, song ít tham gia các hoạt động tập thể hay đối thoại có chiều sâu. Về lâu dài, chúng ta đang dần đánh mất “công nghệ kết nối” nguyên thủy nhất – sự giao tiếp trực tiếp, qua ngôn ngữ hình thể, qua ánh mắt, qua không gian chung.

Gốc rễ kết nối

Khả năng kết nối của loài người không phải tự nhiên mà có. Nó được kiến tạo, duy trì và phát triển qua lịch sử tiến hóa. Từ thời tiền sử, con người đã học cách tập hợp nhau lại qua những câu chuyện, nghi lễ, tín ngưỡng – những hoạt động vừa mang tính tâm linh, vừa giúp gắn kết cộng đồng.

Những cá nhân có tài “kể lại” thế giới, từ giấc mơ đến hiện thực, từ thực thể hữu hình đến vô hình, dần trở thành “người kết nối” (shaman, thầy cúng, thầy mo, pháp sư, nghệ nhân kể chuyện). Họ có khả năng cuốn hút mọi người thông qua lời nói, giọng điệu, cử chỉ, diễn xuất, khiến cộng đồng cùng chia sẻ một tầm nhìn chung về hiện tại và tương lai.

Ngày nay, người diễn viên là hiện thân hiện đại của những “người kết nối” cổ xưa đó. Không chỉ dừng lại ở việc biểu diễn trên sân khấu, họ nắm giữ một loại “công nghệ” – bao gồm kỹ năng và kinh nghiệm – mà bất cứ ai cũng có thể áp dụng trong đời sống hằng ngày để “kết nối”. Điều này không yêu cầu bạn phải là một nghệ sĩ; giống như bạn không cần trở thành đầu bếp chuyên nghiệp mới có thể nấu ăn ngon, cũng không cần là nhà triết học để suy ngẫm về các ý tưởng lớn.

Bảy yếu tố “What Actors Know”

Khi người diễn viên đứng trên sân khấu, công việc của họ là tạo và duy trì sự kết nối với khán giả. Nếu không có kết nối, không thể có giao tiếp. Sự kết nối này không chỉ một chiều, mà là đa chiều: kết nối từ bên trong (cảm xúc, ký ức, tưởng tượng, cơ thể) và kết nối ra bên ngoài (bạn diễn, khán giả, không gian).

Qua quan sát và trải nghiệm trong nhiều truyền thống diễn xuất khác nhau, có thể tóm gọn nghệ thuật kết nối này vào bảy yếu tố chính – “What Actors Know”. Dưới đây là bảy yếu tố và lý do vì sao chúng có thể giúp chúng ta chống lại nỗi cô đơn, tăng cường tương tác xã hội và khôi phục tính cộng đồng:

  1. Sự hiện diện (Presence)
    Diễn viên luôn phải “tỉnh thức” và trọn vẹn trong khoảnh khắc. Chỉ một giây mất tập trung, khán giả sẽ cảm nhận được sự “giả”, sự đứt đoạn trong tương tác. Giống như khi trò chuyện với một người bạn, nếu bạn ấy chỉ “giả vờ” gật gù mà tâm trí đang để nơi khác, bạn sẽ lập tức nhận ra. Sự hiện diện sâu sắc đòi hỏi ta tắt bớt “tiếng ồn” trong đầu, tập trung vào hơi thở, cơ thể và những tín hiệu đến từ bên ngoài. Đây cũng là cốt lõi của nhiều phương pháp thiền, chánh niệm. Khi ta hiện diện, người đối diện cũng có xu hướng mở lòng, tạo ra sợi dây tương tác chân thành hơn. Trong đời sống, rèn luyện sự hiện diện có thể bắt đầu từ những việc nhỏ: ăn uống có ý thức, lắng nghe trọn vẹn khi ai đó nói, tạm cất điện thoại khi đang trò chuyện. Chính sự hiện diện này giúp ta bắc cầu kết nối, xóa nhòa cảm giác cô đơn.
  2. Khả năng “điều khắc” thời gian, năng lượng và không gian
    Một diễn viên giỏi biết cách khiến câu chuyện trở nên “có nhịp”, không đều đều một màu. Họ chơi đùa với sự ngắt nghỉ, ngữ điệu, cao trào và lắng đọng, để dẫn dắt khán giả qua nhiều cung bậc cảm xúc. Nếu một người nói chuyện mà không thay đổi ngữ điệu, tốc độ hay cảm xúc, ta dễ lạc mất sự chú ý. Kỹ năng “điều khắc” này cũng áp dụng tốt trong giao tiếp thường ngày. Chúng ta có thể biến một buổi họp nhàm chán thành sinh động hơn nhờ cách nhấn mạnh ý tưởng chính, tạm dừng để người nghe hấp thụ thông tin, hoặc “cao trào” khi cần truyền lửa. Nhờ đó, lời nói sẽ chạm đến người nghe, gia tăng sự thấu hiểu và kết nối.
  3. Linh hoạt và thích ứng
    Mọi buổi biểu diễn đều ẩn chứa rủi ro: quên lời, đạo cụ hỏng, khán giả phản ứng ngoài mong đợi. Diễn viên không thể “cố định” kịch bản đến mức bỏ qua hoàn cảnh thực tế. Họ học cách tận dụng sai sót làm cơ hội sáng tạo. Trong giao tiếp thường ngày, ta cũng thường xuyên gặp “sự cố”: lỗi giao tiếp, kế hoạch thay đổi, người nghe không phản ứng như dự đoán. Nếu chỉ chăm chăm bám vào cái “đúng” – “sai”, ta dễ lúng túng. Sự linh hoạt khiến ta xử lý tình huống tinh tế hơn, duy trì nhịp kết nối với người khác.
  4. Cân bằng giữa cá nhân và tập thể
    Dù đôi khi ta nghĩ diễn viên là “cái rốn” của sân khấu, thực ra sân khấu là một môi trường tương tác liên tục. Mỗi cá nhân có lúc cần tỏa sáng, có lúc cần lùi về để người khác “phát huy”. Người diễn viên giỏi luôn biết khi nào nên đứng ở trung tâm, khi nào cần hỗ trợ đồng đội. Tương tự, trong bất kỳ nhóm hay cộng đồng nào, cái tôi không thể “chiếm sóng” mãi, nhưng cũng không nên quá rụt rè. Ai cũng có quyền và nghĩa vụ đóng góp, đồng thời cũng có trách nhiệm tạo không gian cho người khác phát biểu, tỏa sáng. Cân bằng được điều này, ta xây dựng được một môi trường hài hòa, khích lệ lẫn nhau và duy trì kết nối chặt chẽ.
  5. Vượt qua tư duy nhị nguyên (binary thinking)
    Không phải lúc nào cũng có “đúng” hoặc “sai” tuyệt đối trong diễn xuất. Hành trình sáng tạo của diễn viên nằm ở vô số lựa chọn giữa các thái cực: to hay nhỏ, nhanh hay chậm, cường điệu hay tiết chế… Tất cả đều là những “phương án” thay vì “đúng – sai”. Trong giao tiếp, nếu cứ dán nhãn quan điểm đối lập là “sai”, ta sẽ đóng cánh cửa thấu hiểu. Học cách nhìn mọi thứ dưới dạng “phổ liên tục” (spectrum) thay vì “đối lập cứng” (either/or) sẽ giúp cuộc trò chuyện linh hoạt, giàu tính khám phá. Thay vì “hoặc là tôi, hoặc là bạn”, hãy nghĩ “tôi cùng bạn”, tìm ra giải pháp dung hòa dựa trên sự thấu hiểu lẫn nhau.
  6. Chơi (Playfulness)
    Từ “chơi” trong diễn xuất không chỉ nghĩa là “đùa cợt” mà là tinh thần khám phá, sẵn sàng thử nghiệm, sẵn sàng sai rồi sửa. Khi ta “chơi” với một ý tưởng, ta không sợ sai, chỉ đơn thuần mở ra khả năng sáng tạo. Trong công việc hay cuộc sống cá nhân, sự căng thẳng liên tục khiến chúng ta thu mình. Khi quá sợ thất bại, ta sẽ mất đi nhiệt huyết khám phá. Một chút “chơi” khiến cuộc tương tác trở nên nhẹ nhàng, lôi cuốn, gợi hứng. Những phát kiến mới, những mối quan hệ sâu hơn đôi khi đến từ chính những khoảnh khắc dám “thử” mà không tự áp đặt.
  7. Tin tưởng vào quá trình
    Diễn viên không “bán” một sản phẩm cứng nhắc, họ “trình diễn” một chuỗi khoảnh khắc. Họ phải tin rằng việc đầu tư vào luyện tập, kết nối, sắp xếp mạch câu chuyện sẽ tạo nên thành quả ngay trên sân khấu – dù không thể kiểm soát hoàn toàn mọi thứ. Tương tự, cuộc sống cũng là một chuỗi tiến trình, không phải bảng liệt kê “đúng – sai”. Những kỹ năng trên – từ hiện diện, điều khắc thời gian và không gian, thích ứng, cân bằng cái tôi và tập thể, vượt qua tư duy nhị nguyên, chơi đùa, đến tin tưởng quá trình – đều nhằm giúp chúng ta tạo tương tác có ý nghĩa trong mỗi chặng đường. Khi ta chủ động đầu tư vào quá trình giao tiếp, mỗi “màn biểu diễn” trong đời thật sẽ sống động và chân thật.

Bài tương tự:

Mở rộng ứng dụng “kỹ năng diễn viên” vào đời sống

Những “công nghệ diễn viên” không chỉ dành riêng cho sân khấu. Chúng ta có thể ứng dụng các yếu tố này vào mọi lĩnh vực: từ dạy học, y tế, công sở, cho đến hoạt động cộng đồng hay chính trị. Trong trường học, việc tập trung rèn khả năng “biểu đạt” và “kết nối” có thể giúp học sinh, sinh viên phát triển toàn diện hơn cả về kỹ năng lẫn nhân cách. Ở môi trường công sở, người lãnh đạo và nhân viên học cách lắng nghe, điều chỉnh năng lượng, tương tác linh hoạt, sẽ tạo nên văn hóa doanh nghiệp vững mạnh.

Về mặt chính sách, chính quyền, doanh nghiệp hay tổ chức xã hội có thể đẩy mạnh phát triển sân chơi văn hóa nghệ thuật để mọi người không chỉ xem, mà còn được “thực hành” tham gia biểu diễn, kể chuyện, giao lưu. Đây từng là nền tảng văn hóa của con người tiền sử, và không lý do gì ta không thể phục hồi và nâng tầm nó trong thế kỷ 21.

Đặc biệt, với nhóm người cao tuổi hay những người bị hạn chế về mặt di chuyển, các hoạt động diễn xướng, kể chuyện, hát múa tập thể chính là “liều thuốc tinh thần” giúp xua tan cô đơn. Cộng đồng được gắn kết bởi tình người, chứ không phụ thuộc hoàn toàn vào màn hình và internet.

Sức mạnh của kết nối – quá khứ, hiện tại và tương lai

Từ thời xa xưa, khả năng kết nối giúp con người sinh tồn và hình thành xã hội. Qua vô vàn thế hệ, loài người đã sáng tạo ra nhiều phương thức biểu đạt, từ ngôn ngữ, nghệ thuật đến nghi lễ, để kể câu chuyện chung, cùng chia sẻ ước mơ, nỗi sợ, niềm tin. Các “nghệ sĩ” nguyên thủy – từ thầy cúng đến người kể chuyện – đã trở thành “sợi dây” liên kết cá thể với cộng đồng.

Ngày nay, trong dòng chảy của công nghệ hiện đại, ta vẫn có thể học hỏi từ “những gì diễn viên biết” để cải thiện đời sống tinh thần, xây dựng cộng đồng bền vững. Việc bồi đắp những kỹ năng nội tại, khơi gợi tính nhân văn, áp dụng “công nghệ diễn viên” vào mọi tương tác hàng ngày sẽ giúp ta chuyển hóa sự cô đơn, tìm lại cảm giác thuộc về.

Kết luận

Cô đơn không phải định mệnh, và kết nối không chỉ là đường truyền internet. Mỗi chúng ta đều sở hữu những năng lực kết nối đã được rèn giũa suốt hàng nghìn năm lịch sử loài người. Khi áp dụng “What Actors Know” – bảy yếu tố cốt lõi của nghệ thuật diễn xuất – ta có thể mở rộng và đào sâu những mối quan hệ, sống trọn vẹn hơn trong cuộc đời vốn có quá nhiều điều kỳ diệu. Hãy bắt đầu từ chính bạn, bồi đắp sự hiện diện và sẵn sàng kết nối với mọi người xung quanh ngay hôm nay.

Rate this post

Chúng tôi không có quảng cáo gây phiền nhiễu. Không bán dữ liệu. Không giật tít.
Thay vào đó, chúng tôi có:

  • Những bài viết chuyên sâu, dễ đọc
  • Tài liệu chọn lọc, minh bạch nguồn gốc
  • Niềm đam mê bất tận với sự thật lịch sử
DONATE

Toàn bộ tiền donate sẽ được dùng để:

  • Nghiên cứu – Mua tài liệu, thuê dịch giả, kỹ thuật viên.
  • Duy trì máy chủ và bảo mật website
  • Mở rộng nội dung – Thêm nhiều chủ đề, bản đồ, minh họa

THEO DÕI BLOG LỊCH SỬ

ĐỌC THÊM