Nền nông nghiệp Aztec gắn liền với bối cảnh xã hội phân tầng rõ rệt, nơi đất đai có thể thuộc sở hữu của cộng đồng hoặc các tầng lớp quý tộc. Chính cơ cấu này đã ảnh hưởng sâu sắc đến cách thức canh tác, phân phối tài nguyên và vai trò của từng giai cấp trong việc lao động cũng như quản lý.
Trong xã hội Aztec, quyền sở hữu đất đai được chia thành nhiều cấp độ. Trước hết, có những mảnh đất thuộc cộng đồng gọi là calpolli. Các gia đình nông dân có thể nhận đất từ calpolli để canh tác, và quyền sử dụng đất thường gắn liền với trách nhiệm đóng góp lương thực hoặc sản phẩm cho cộng đồng. Ngoài ra, còn có các điền trang tư nhân, thuộc về giới quý tộc (pipiltin), các chiến binh được ban đất nhờ công lao trận mạc, hoặc chính vua (tlatoani). Những địa chủ lớn này quản lý thông qua đội ngũ quản trị viên trung gian, trong khi những nông dân thuê đất (mayeque) có trách nhiệm nộp tô thuế bằng nông sản.
Bên cạnh đó, giai cấp thường dân (macehualtin) cũng có thể sở hữu những khu vườn nhỏ gọi là calmil. Đây là nguồn cung cấp lương thực quan trọng cho từng gia đình, giúp họ không quá phụ thuộc vào nguồn thực phẩm phân phối từ các điền trang lớn. Tận đáy xã hội, nô lệ (tlacohtin) cũng đóng góp không nhỏ cho sản lượng nông nghiệp, dù họ còn phải làm việc trong nhiều ngành nghề khác.
Cũng trong mô hình này, hai nhóm lao động nông nghiệp chính được phân biệt rõ ràng:
- Nhóm lao động phổ thông – chuyên trồng trọt, tưới tiêu và chăm sóc cơ bản cho cây trồng.
- Nhóm chuyên môn cao – có hiểu biết sâu về thời vụ, luân canh, cũng như cách chọn thời điểm phù hợp để gieo trồng và thu hoạch. Kiến thức này được ghi chép trong các cuốn lịch tonalamatl, vốn không chỉ căn cứ vào điều kiện khí hậu mà còn vào các yếu tố tâm linh và tín ngưỡng riêng của người Aztec. Chính sự phối hợp nhịp nhàng giữa tri thức nông học và yếu tố thiêng liêng đã tạo nên kết quả vượt trội trong thực hành canh tác.
Vai trò của thuỷ lợi và phân bón
Nhiều chiến lược đã được người Aztec áp dụng để nâng cao năng suất, trong đó có việc làm ruộng bậc thang (đặc biệt phổ biến từ triều đại của Netzahualcoyotl) và phát triển hệ thống tưới tiêu công phu. Họ không ngại đầu tư vào những dự án quy mô lớn, chẳng hạn chuyển hướng dòng sông Cuauhtitlan để tưới tiêu cho vùng lân cận. Tuy nhiên, phổ biến nhất vẫn là việc sử dụng các kênh mương và kỹ thuật tạo đồng ruộng ngập nước – thứ mà ta quen gọi là chinampas (sẽ trình bày chi tiết ở phần sau).
Bên cạnh đó, việc bón phân cũng được chú trọng. Người Aztec kết hợp bùn dưới đáy các con kênh với chất thải hữu cơ (bao gồm cả chất thải của con người) để nuôi dưỡng đất. Nhờ vậy, đất luôn duy trì được độ phì nhiêu, cho phép trồng trọt liên tục và cho ra năng suất cao.
Ứng phó với thiên tai và tổ chức thị trường
Dù có nhiều biện pháp kỹ thuật, người Aztec vẫn không tránh khỏi rủi ro về thời tiết và dịch hại. Mưa lớn, tuyết rơi bất thường, nạn châu chấu hay loài gặm nhấm phá hoại có thể gây mất mùa. Để giảm thiểu thiệt hại, chính quyền và giới quý tộc thường tích trữ ngũ cốc phòng khi đói kém. Đây cũng là chìa khóa giúp xã hội Aztec duy trì sự ổn định và ứng phó kịp thời trước những biến cố thiên nhiên.
Sau khi thu hoạch, nông sản được đưa đến các chợ trung tâm (thường đặt ở quảng trường) để trao đổi, mua bán. Chợ Tlatelolco nổi tiếng nhất, thu hút tới 25.000 người đến mỗi ngày và có thể tăng lên 50.000 người vào những phiên chợ năm ngày một lần. Điều này cho thấy tính thương mại phát triển, cũng như tầm quan trọng của nguồn cung nông sản đối với đời sống kinh tế – xã hội Aztec. Chính các phiên chợ sầm uất này đã trở thành ‘đầu ra’ tất yếu cho mọi loại nông sản, kết nối nông nghiệp với thị trường rộng lớn, giúp nền kinh tế Aztec phát triển bền vững.
Hệ thống Chinampas
Một trong những yếu tố then chốt tạo nên thành công về nông nghiệp của người Aztec chính là hệ thống chinampas – những cánh đồng nhân tạo ngập nước. Nhờ kỹ thuật này, họ có thể canh tác đến sáu vụ một năm, tạo nên nguồn lương thực dồi dào cho một xã hội đông đúc với dân số có thể lên đến hàng triệu người.
Chinampas không phải là sáng kiến mới mẻ hoàn toàn ở thời Aztec, nhưng phải đến thế kỷ 13-14, người ta mới mở rộng quy mô những cánh đồng nổi này ra ngoài khu vực hồ Chalco-Xochimilco. Khu vực đồng bằng quanh các hồ bùn lầy ở trung tâm Mexico trở thành điểm lý tưởng để triển khai chinampas, vốn dựa vào nước từ các con kênh và đê bao. Không chỉ dừng lại ở việc khai thác điều kiện tự nhiên, người Aztec còn xây dựng các công trình nhân tạo như đập, đê, cống dẫn nước và kênh mương để kiểm soát mực nước ngập.
Kích thước một mảnh chinampa chuẩn thường khoảng 30 x 2,5 mét. Người ta dùng cọc dài cắm sâu xuống khu vực bùn lầy, rồi đan cành cây xung quanh để tạo thành bờ bao. Theo thời gian, bùn lắng đọng và thảm thực vật tích tụ giúp cho phần ranh này trở nên vững chắc hơn. Các hàng liễu (willow) cũng được trồng xen kẽ để cố định bờ. Trong lòng chinampa, người Aztec đổ lên đó lớp bùn giàu dinh dưỡng lấy từ đáy kênh, kết hợp với các loại thực vật mục nát, biến mảnh ruộng nổi thành nơi lý tưởng để gieo trồng.
Giữa các chinampas là những kênh rạch, đủ rộng để thuyền độc mộc (canoe) có thể di chuyển. Nhờ vậy, nông dân dễ dàng vận chuyển bùn bồi đắp, đem cây giống tới ruộng và chở nông sản thu hoạch về chợ. Chính sự linh động của hệ thống kênh đã giảm đáng kể công sức lao động, đồng thời giúp quản lý mực nước hiệu quả. Một công trình điển hình là đê dài 16 km do Netzahualcoyotl xây dựng ở rìa Tenochtitlan, nhằm ngăn nước mặn từ hồ Texcoco và tạo nên một vùng nước ngọt phục vụ nông nghiệp cũng như sinh hoạt.
Nhờ chinampas, người Aztec có thể trồng tới sáu vụ mỗi năm. Họ tận dụng sự luân phiên trồng các loại cây, bón phân hữu cơ, kết hợp theo dõi lịch tonalamatl để tối ưu thời điểm gieo hạt và thu hoạch. Đây là lý do quan trọng giải thích vì sao nông nghiệp Aztec đủ sức nuôi sống dân số khổng lồ, đặc biệt là tại thủ đô Tenochtitlan với ít nhất 200.000 cư dân.
Vườn tược
Ngoài việc tập trung trồng trọt lương thực, người Aztec còn sở hữu niềm đam mê đặc biệt với các loại cây cảnh và vườn hoa. Việc trang trí và sáng tạo không gian xanh không chỉ dừng lại ở nhu cầu làm đẹp, mà còn phản ánh tầm nhìn về môi trường sống và sự tôn kính các yếu tố tự nhiên.
Nhiều khu vườn tuyệt đẹp tồn tại khắp Tenochtitlan, nổi bật nhất là vườn thượng uyển của vua Motecuhzoma I tại Huaxtepec. Tại đây, ông cho mang về những loại hoa độc đáo như phong lan vani (vanilla orchid), cây cacao và nhiều giống cây từ vùng ven biển. Thậm chí, các thợ vườn lành nghề cũng được “nhập khẩu” để đảm bảo cây cối được chăm sóc theo đúng kỹ thuật. Vườn Huaxtepec được thiết kế với hệ thống kênh rạch, suối nước và hồ nhân tạo, kết hợp những đài phun nước tinh tế, tạo nên một không gian vừa mỹ lệ vừa đa chức năng.
Vườn tược không chỉ là nơi ngắm cảnh, mà còn là vườn ươm cho nhiều loài thảo dược quý giá, cây ăn quả, rau xanh. Sự đan xen giữa mục đích giải trí, tôn giáo và dinh dưỡng đã phản ánh rõ quan điểm “tôn vinh thiên nhiên” của giới thượng lưu Aztec. Điển hình khác là khu vườn ở Tetzcotzingo do Netzahualcoyotl kiến tạo, với nhiều loại cây dược liệu và hoa, thể hiện sự giàu sang, đồng thời có giá trị nghiên cứu và chăm sóc sức khỏe.
Không chỉ giới quý tộc, nhiều gia đình thường dân cũng sở hữu những mảnh vườn nhỏ tại nhà để trồng cây gia vị và rau xanh, bổ sung thêm nhu yếu phẩm hàng ngày. Những vườn nhỏ này được xem như “phần hồn” của mỗi mái ấm, nơi người nông dân có thể trồng chút rau thơm, ớt, hay cây thuốc quen thuộc. Mặc dù quy mô không lớn, vườn gia đình góp phần không nhỏ vào sự đa dạng ẩm thực và duy trì dinh dưỡng cơ bản cho cư dân Aztec.
Ẩm thực Aztec
Sự phong phú về nguyên liệu là điểm nhấn ấn tượng nhất trong ẩm thực Aztec, khi họ kết hợp nhiều loại rau quả, gia vị độc đáo với nguồn protein từ thịt, cá, côn trùng, cũng như những thức uống mang hương vị đặc trưng chưa từng thấy ở châu Âu thời bấy giờ.
Trong bối cảnh nuôi gia súc hạn chế, các loại thịt chủ yếu của người Aztec đến từ loài chó nuôi, gà tây (totolin) và vịt. Mật ong cũng được khai thác từ loài ong bản địa. Ngoài ra, săn bắn các loài thú nhỏ như thỏ, hươu, lợn rừng, đánh bắt cá, chim, thậm chí cả kỳ nhông, ếch và côn trùng bổ sung phần nào lượng đạm cần thiết. Các dạng tảo (algae) được vớt lên từ hồ cũng có thể phơi khô làm bánh, mang lại một nguồn dinh dưỡng không nhỏ.
Tuy nhiên, trụ cột của chế độ ăn Aztec là các loại ngũ cốc và rau củ, đặc biệt là ngô (centli). Ngô được chế biến thành nhiều món: bánh tortilla, tamales (bánh gói lá), hoặc dùng nấu cháo loãng (gruel). Tiếp đó, amaranth (một loại hạt), đậu (etl), bí, và ớt (chile peppers) là những thực phẩm căn bản. Hai loại cà chua đỏ và xanh dù có kích thước nhỏ hơn hiện nay nhưng rất phổ biến, cùng với khoai lang trắng, jícama (một giống củ giống củ đậu), chayote (su su), xương rồng nopal, và đậu phộng. Họ cũng trồng nhiều loại trái cây nhiệt đới như ổi, đu đủ, quả sapote, mamey, chirimoya… Khẩu phần ăn hằng ngày của người Aztec phong phú và giàu vitamin, khoáng chất – điều giúp họ duy trì sức khỏe tốt cho lao động nặng nhọc lẫn chiến đấu.
Không dùng dầu hay mỡ động vật, người Aztec dựa chủ yếu vào các phương pháp luộc, nướng và áp chảo nhẹ. Để món ăn thêm phần hấp dẫn, họ rất chú trọng gia vị, nổi bật nhất là các loại ớt (dùng tươi, khô, hoặc hun khói), lá bơ (avocado leaves) nướng, hạt achiote, rau epazote và nhiều loại cây gia vị khác. Những công thức pha trộn được lưu truyền qua nhiều thế hệ, mang tính vùng miền rõ rệt.
Đặc biệt, hai thứ hương liệu được tôn sùng nhất là vani (chiết xuất từ hoa lan vùng nhiệt đới) và cacao. Cây cacao được trồng nhiều tại ven biển, hạt cacao sau khi thu hoạch sẽ trải qua giai đoạn lên men, rang và xay thành bột mịn. Người Aztec thường pha cacao với nước nóng, khuấy thật đều tạo bọt. Thức uống có vị đắng tự nhiên, nên họ sẽ thêm vani, mật ong hoặc thảo mộc để tăng hương vị. Chính cacao cũng là một phương tiện trao đổi ngang giá – người ta còn dùng hạt cacao để thanh toán hàng hóa và làm vật phẩm cống nạp.
Ngoài cacao nóng, người Aztec còn chuộng pulque (octli) – một loại bia nhẹ làm từ dịch lên men của cây thùa (maguey). Cùng với đó là pozolli, làm từ bột ngô lên men. Dù có nồng độ cồn thấp, tập quán Aztec yêu cầu người dân phải kiểm soát việc uống, tránh say xỉn kẻo phải đối diện các hình phạt nghiêm khắc, thậm chí tử hình với trường hợp vi phạm nghiêm trọng.
Trong văn hóa Aztec, ẩm thực không chỉ để no bụng mà còn mang đậm ý nghĩa tâm linh. Các nghi lễ hiến tế, lễ hội tôn giáo đều không thể thiếu đồ cúng từ nông sản, thịt động vật và rượu ngô. Chính lối sống xem trọng bữa ăn, tôn vinh hương vị và giá trị thiên nhiên đã góp phần làm nên một nền văn hóa ẩm thực độc nhất, còn dư âm đến tận ngày nay trong ẩm thực Mexico hiện đại.
Ý nghĩa lịch sử
Để mở rộng thêm góc nhìn, nông nghiệp Aztec không chỉ dừng lại ở kỹ thuật canh tác hay sản lượng, mà còn gắn chặt với chính trị, xã hội, văn hóa và tôn giáo. Hệ thống tổ chức đất đai, phân tầng xã hội, cùng những luật lệ nghiêm ngặt về sở hữu và phân phối lương thực chính là bệ phóng cho một đế chế hùng mạnh. Sự trù phú của nông nghiệp đã nuôi dưỡng hàng trăm ngàn binh lính, quan chức, thợ thủ công và thương nhân, giúp Aztec mở rộng tầm ảnh hưởng từ vùng hồ Texcoco ra các khu vực lân cận.
Ngày nay, hậu duệ của kỹ thuật chinampas vẫn tồn tại và thậm chí đang hồi sinh ở một số vùng của Mexico. Giới nghiên cứu môi trường nhìn nhận chinampas như một mô hình nông nghiệp bền vững, ít gây hại cho đất và nguồn nước, đồng thời cho năng suất cao nếu quản lý hợp lý. Khi dân số thế giới đang tăng nhanh, tài nguyên thiên nhiên dần cạn kiệt, bài học về việc hòa hợp với môi trường, sáng tạo trong quản lý nguồn nước, đất đai và phân bón của người Aztec vẫn mang giá trị thời sự.
Bên cạnh đó, việc nuôi trồng kết hợp nhiều loài cây, gia tăng tính đa dạng sinh học, cũng như sử dụng các phương pháp canh tác hữu cơ (bùn, phân bón tự nhiên) giúp đất đai tái tạo và duy trì độ phì nhiêu. Aztec còn có tư duy “dự phòng” về lương thực, họ luôn có kho dự trữ để đề phòng mất mùa, bão lụt hay dịch hại. Đây cũng là chiến lược mà nhiều nước ngày nay áp dụng để đảm bảo an ninh lương thực.
Cuối cùng, nét văn hóa ẩm thực Aztec được xem như tiền thân của ẩm thực Mexico hiện đại, với những món ăn từ ngô, ớt, đậu, cà chua, cacao… Nhiều hương vị độc đáo này dần du nhập vào châu Âu sau cuộc chinh phục của người Tây Ban Nha. Chính nhờ sự trao đổi xuyên lục địa, chúng ta mới có cơ hội nếm những hương vị tuyệt vời vốn từng là “đặc sản” của người Aztec.